Ngày xửa ngày xưa, trong 1 vùng gần Osaka có 1 cô gái nhỏ xinh đẹp và rất dễ thương sống cùng cha mẹ. Cô bé lớn lên trong sự chăm sóc ân cần của cha. Cô là một đứa trẻ luôn luôn được sống tự do, vui chơi thoải mái và nói chung vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng, những ngày hạnh phúc của cô thật là ngắn ngủi, thay vào đó là nổi buồn và sự lo lắng ko nguôi. Mẹ cô, người mà cô iu quí hơn bất cứ người nào trên đời bỗng nhiên ngã bệnh.
Một đêm, cô gái nhỏ đến bên giường mẹ hỏi:
- Mẹ ơi, khi nào thì mẹ sẽ khỏe lại?
- Đừng lo j cho mẹ cả. - Người mẹ hiền hậu trả lời - Mẹ có thể phải xa con sớm đấy con ạ. Nhưng mẹ sẽ đến 1 nơi vô cùng tốt đẹp, và ít lâu sau thế nào chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.
- Nhưng con ko mún mẹ ra đi đâu, mẹ ơi...
Đôi mắt người mẹ cũng chan chứa nước mắt. Ai sẽ săn sóc đứa con gái bé bỏng của tôi khi tôi ra đi mãi mãi? - Bà nghĩ. Sau đó, khi bà nằm trong giường, bà trằn trọc ko thể nào chợp mắt. Bà quyết định hỏi nữ thần Kannon, may ra nữ thần may mắn này có thể giúp bà chăng.
- Thưa thần Kannon - Bà cầu nguyện - Con ko sợ chết. Nhưng nếu con chết thì điều j sẽ đến với đứa con gái bé bỏng của con? Thần hãy nói cho con biết con phải làm thế nào để tránh những điều đau khổ sẽ đến với nó?
Bà cứ cầu nguyện mãi ko dứt cho đến wá nửa đêm, cuối cùng bà ngủ thiếp đi. Ngay sau đó, vị thần nhân từ hiện lên và nói:
- Nếu con mún con gái con được an toàn và hạnh phúc. Con hãy úp lên đầu nó 1 chậu hoa nhỏ = gỗ, con hãy nhớ lấy!
Người mẹ chợt tỉnh và nhớ lại những j thần đã dạy trong mơ. Rồi bà cố gắng ngồi dậy, tìm 1 cái chậu hoa và gọi con gái đến bên cạnh. Bà lặng lẽ đặt cái chậu hoa lên đầu con và nói lời cầu cho con bà hạnh phúc.
Mấy ngày sau đó, khi thấy mình ko còn chút sức lực nào bà gọi con gái đến bên giường và thì thầm những lời yếu ớt:
- Con iu, thời khắc mẹ phải ra đi đã đến rồi. Con đừng bao h wên rằng, mẹ đã iu con như thế nào.
- Mẹ ơi... xin mẹ đừng bỏ con - cô gái bé nhỏ khóc ngất.
Nhưng chỉ trong chốc lát, người mẹ rất đổi thân iu của cô đã đi mãi mãi. Từ đó cô gái mới cô đơn làm sao! Cha của cô wá bận rộn đến nỗi thậm chí cô mún nhìn thấy ông cũng khó. Chỉ có 1 lần duy nhất sau khi mẹ mất khoảng 1 tuần, cha đến phòng cô và nói:
- Con hãy bỏ cái chậu bẩn thỉu kia khỏi đầu đi!
Ông cố kéo cái chậu ra khỏi đầu con gái nhưng tất nhiên ko thể nào lôi nó ra được. Ông lại gọi những người hầu đến nhưng cũng ko ai lôi cái chậu ra nổi, nó đã được gắn chặt vào đầu cô gái.
Thế là từ đó đi đây hay làm j cô gái cũng phải mang mãi cái chậu trên đầu. Mọi người cũng wen dần với điều đó, đến nỗi chính người cha cũng gọi cô là cái chậu hoa khi có việc j gọi đến cô.
Một hôm, người cha về nhà với 1 người đàn bà còn trẻ mà cô gái chưa bao h gặp. Ông gọi cô đến và nói:
- Chậu Hoa, đây là người mẹ mới của con. Con phải ngoan ngoãn và phải nghe lời mẹ nhé !?
Chậu Hoa gật đầu, nhưng người đàn bà lắc lắc cái đầu con bé và kêu lên:
- Cái j lại dính chặt vào đầu con bé trông ngộ nghĩnh thế này !!!
Đó là điều đầu tiên trong những điều ko hay bắt đầu xảy ra. Thời gian trôi wa, trái tim lạnh lùng của người mẹ kế chỉ càng trở nên lạnh lùng độc ác hơn. Cuối cùng, vào một ngày mùa đông lạnh giá sau đó mấy tháng, bà ta nói với mấy người làm công trong nhà:
- Ta ko muốn nhìn thấy cái con bé gớm ghiếc này nữa, hãy mang nó đi đâu thật xa khỏi đây đi. Và đừng bao h để ta phải nhìn thấy nó 1 lần nữa.
Thế là từ hôm đó Chậu Hoa tội nghiệp bị bắt phải rời khỏi nhà, 1 mình lang thang trong tuyết lạnh nơi rừng hoang. Chưa bao h cô cảm thấy cô đơn và đau khổ như vậy. Cô lần mò tìm đường ra khỏi rừng, rồi típ tục lang thang khắp nơi trên đầu vẫn mang theo cái chậu hoa. Đi đến đâu cô cũng bị trẻ con trêu chọc và người lớn cười giễu:
- Ha ha ha, cái j thế này? Cái chậu hoa biết đi này! Nó có chân! Ha ha ha...
Ngày tháng cứ thế trôi wa, cô đã wá wen với đau khổ, cô bắt đầu ước giá mà mình chưa từng sinh ra trên đời này thì tốt biết mấy. Một buổi chiều, cô tới bên bờ 1 con sông rộng ...
Xong, mời pà koan tiếp tục sáng tác cho câu chiện tuần này :gem34:
Bookmarks