Từ giờ kishi sẽ thử làm trò này ^^, giới thiệu một số cuốn sách hay theo chủ đề của từng tháng. Mong nhận được ý kiến đóng góp và sự ủng hộ của mọi người .
Nhân dịp 1/6, kishi sẽ chọn chủ đề tháng này là Sách thiếu nhi!
1. Tobie Lolness - Ngàn cân treo sợi tóc
Tobie Lolness thể hiện được trí tưởng tượng kỳ diệu, lối văn xuôi đầy chất thơ, những suy tưởng sâu sắc về xã hội loài người và tình yêu dành cho cây cỏ của Timothée de Fombelle.
Tobie Lolness (Tập 1: Ngàn cân treo sợi tóc) là câu chuyện ly kỳ, xúc động, giàu chất thơ và đầy tính ẩn dụ kể về thời thơ ấu nhiều sóng gió của cậu bé Tobie Lolness. Tobie mười ba tuổi, cao 1.5 mm, có một vết sẹo ở má và là con của một nhà khoa học lỗi lạc trong thế giới Đại Thụ: Sim Lolness. Cuộc sống của cậu bé cứ êm đếm trôi đi cho đến một ngày kia tai hoạ bất chợt ập tới. Vì ông Sim Lolness không chịu trao cho tên độc tài Jo Mitch một phát minh đe doạ đến sự tồn vong của Đại thụ cho nên cả gia đình Tobie đã bị gán cho trọng tội đó là phản bội Đại thụ, cha mẹ Tobie bị bắt, còn cậu bé may mắn trốn thoát. Và cuộc sống của kẻ bị truy đuổi bắt đầu từ đó. Thay vì những buổi sáng chu du khắp cá ngõ ngách của Cành La xanh tươi là những đêm dài lẩn lút để tránh lưỡi mác của bọn săn người, thay vì những những phút sum vầy bên cha mẹ là những tháng ngày cách xa, thương nhớ, thân thể nhỏ bé của Tobie trầy xước và trái tim cậu đau đớn. Những tháng ngày gian khó ấy đã giúp Tobie nhận ra nhiều điều: sự tàn nhẫn của một cộng đồng người không còn tình yêu thương, sự thật đáng buồn ẩn nấp sau lớp vỏ bọc hào nhoáng, tình người dễ dàng bị mua chuộc bằng tiền bạc, lòng hận thù biến bè bạn thành người dưng... Nhưng bên cạnh đó, Tobie cũng được sưởi ấm bằng những ngọn lửa nhỏ vẫn cháy sáng trong đêm dài khi Đại thụ chịu sự cai quản của Jo Mitch, đó hơi ấm từ tấm lòng quả cảm của cậu bé Nils - người đã chịu đòn để Tobie có thời gian chạy trốn, là bản tính dịu dàng nhân hậu của cộng đồng người Trụi, những người đã cứu sống Tobie khi cậu muốn tìm đến cái chết, và đặc biệt là tình yêu của Elisa, nguồn sức mạnh đã giúp Tobie vượt qua những khoảnh khắc nghiệt ngã nhất. Mang theo ký ức ngọt ngào và thực tại buồn đau ấy, Tobie bước qua thời thơ ấu để trở thành một người anh hùng nhỏ thực sự, vị anh hùng đã tự cứu sống mình, cứu sống người hàng xóm yếu đuối, và một lần nữa lại lên đường cứu sống cha mẹ thân yêu, giải thoát Elisa khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc và bảo vệ Đại thụ trước sự tàn phá của bọn Jo Mitch.
Timothée de Fombelle thuộc mẫu tác giả thành công ngay từ tiểu thuyết đầu tiên. Tobie Lolness là một trong những tác phẩm tiếng Pháp viết cho thiếu nhi được chú ý nhất trong cộng đồng Pháp ngữ nói riêng, trên toàn thế giới nói chung. Sức hấp dẫn của câu truyện trước hết bắt nguồn từ trí tưởng tượng kỳ diệu của Timothée. Nếu như các tác giả khác thường hướng độc giả đến những thế giới tưởng tượng xa vời thì hành tinh kỳ ảo nhỏ bé mà Timothée mở ra không xa, ngay ở cây đại thụ góc vườn, nơi có cả cộng đồng người tí hon sinh sống, những kẻ giàu có ngự chốn Cành Cao, người lao động nghèo khó sống ở Cành La hoang vu, nơi người ta vắt sữa côn trùng, nuôi rệp lấy trứng, dựng nhà trong những hốc cây, ăn bánh mì lá và bơi lội trong những sẹo cây tí xíu. Timothée khiến người đọc ngạc nhiên khi nhận ra rằng mỗi cá thể sống, dù nhỏ bé, thân thuộc đến mấy cũng có vô vàn bí mật thú vị của riêng mình. Đại thụ là cả một thế giới thu nhỏ với những kỳ quan như hồ nước, thác đổ, quái thú, hang động... Đại thụ là cả một xã hội phân chia đẳng cấp và người xấu-kẻ tốt như xã hội loài người... Đại thụ là cả một cá thể sống đang bị suy thoái, cần chăm sóc, bảo vệ, nâng niu, như trái đất của chúng ta vậy... Bằng trí tưởng tượng kỳ diệu, Timothée không chỉ đưa người đọc bước vào chuyến phiêu lưu kỳ thú, nhìn những điều thân thuộc bằng con mắt kỳ ảo hóa, mà còn giúp họ lĩnh hội được những ý nghĩa sâu sắc về nhân sinh cũng như ý thức bảo vệ hành tinh của chúng ta.
Bên cạnh nội dung hấp dẫn, giàu tính ẩn dụ, văn phong và cách kể chuyện của Timothée cũng là một điểm đáng bàn trong cuốn sách này. Dấu ấn của một kịch tác gia được thể hiện rõ nét qua khả năng phân đoạn, phân cảnh trong tác phẩm. Timothée đã từ bỏ cách kể chuyện theo trật tự thời gian thông thường, mỗi cảnh trong tác phẩm được kết nối bằng những ký ức, cảm xúc bất chợt của nhân vật, vì vậy, mạch truyện trôi chảy tự nhiên. linh hoạt và hết sức lôi cuốn. Đọc Tobie Lolness, độc giả chợt thấy Timothée không chỉ là một kịch tác gia, một nhà văn giàu trí tưởng tượng, một người có tài kể chuyện, một hoạ sỹ thành công khi vẽ nên chân dung đầy chất châm biếm của các nhân vật phản diện mà anh còn là một nhà thơ thực thụ. Những hồi ức ngọt ngào nhói đau của Tobie về Elisa, cảm giác hai cô cậu tí hon lắng nghe những rung động đầu đời bên hồ nước trong vắt, những hứa hẹn lặng thầm và cảm xúc không cần nói thành lời... tất cả làm say lòng người đọc như một câu truyện cổ tích cổ tích ngọt ngào, câu truyện cổ tích sẽ nuôi dưỡng tâm hồn những bạn đọc nhỏ tuổi của Tobie Lolness
Các giải thưởng Tobie Lolness đã dành được
. Giải Tam- Tam 2006,
. Giải Lire au Collège năm 2006.
. Grand Prix de L’imaginaire năm 2007 cho thể loại sách thiếu nhi.
. Giải Saint Exupéry – cho những tác phẩm văn học thiếu nhi xuất sắc mà chủ đề và nguồn cảm hứng khích động lòng say mê, niềm lạc quan và sự bao dung.
. Giải 12-14 cho văn học thiếu nhi, do Salon đọc sách Brive la Gaillarde trao tặng
---> cực kết quyển này luôn Háo hức chờ tập 2 quá!
2. Bắt trẻ đồng xanh
Một thời, đứng đầu danh sách những cuốn sách bị phê phán và khuyến cáo không nên phổ biến tại các trường trung học ở Mỹ là The Catcher in the Rye (Bắt trẻ đồng xanh), tiểu thuyết của J.D. Salinger kể chuyện cậu thiếu niên Holden Caulfield tự mình dấn bước vào thế giới của người lớn.
“Thô tục! Vô đạo đức!” là tiếng thét giận trên cửa miệng của những người chỉ trích, vì họ đọc thấy hàng loạt từ ngắn có tính chất tục tĩu (four-letter word) xuất hiện trong sách và những lời lẽ báng bổ của cậu thiếu niên (đối với thói đạo đức giả tôn giáo).
Nói chung, họ cho đây là một cuốn sách tệ hại, ác độc, có thể làm băng hoại tinh thần lứa tuổi vị thành niên.
Ngược lại, những người chọn Bắt trẻ đồng xanh thì cho đây là một tác phẩm có giá trị văn học, giá trị đạo đức, hấp dẫn, thiết thực và dễ hiểu. Vậy thật ra cuốn Bắt trẻ đồng xanh có vô đạo đức như người ta phê phán không? Để trả lời câu hỏi này, trước hết cần phải hiểu rõ đạo đức là gì. Điều chắc chắn, nếu người đọc chỉ chăm chú đến những từ ngữ khiếm nhã ám chỉ hành vi tính dục, những nghi ngờ về tín điều tôn giáo mà không quan tâm đến nội dung câu chuyện của nó thì Bắt trẻ đồng xanh đúng với mô tả của họ. Người ta không thèm đọc kỹ nó, nhưng chỉ cần lật qua năm bảy trang là có thể nhanh chóng chỉ ra những đoạn, những từ xúc xiểm, trái khoáy.
Tuy nhiên có nhiều con đường để tiếp cận với đạo đức. Chúng ta đừng để ai lớn tiếng áp đặt mà hãy tự chọn cho mình một lối tiếp cận già dặn và đầy trách nhiệm, được thử thách qua thời gian.
Có một phẩm chất đáng quý của Holden Caulfield, nhân vật chính tuổi mười sáu trong truyện, là sự cảm thông với tha nhân, đặc biệt là những kẻ bị bỏ rơi. Truyện mở đầu với chi tiết Holden Caulfield bỏ xem trận chung kết của đội bóng đá trường anh để đến thăm ông thầy giáo già dạy lịch sử bị bệnh. Anh nghe nói sau lễ Giáng sinh anh sẽ bị đuổi học vì thi rớt. Dù biết ông sẽ quở mắng anh vì đã không bộc lộ hết khả năng tiềm tàng, và dù anh rất không ưa những lão già có bộ ngực gầy đét, cặp giò thì trắng trẻo, trơn tru không một sợi lông như ông, nhưng anh kính trọng ông vì sự quan tâm của ông đối với môn dạy và đối với học sinh. Trong buổi kiểm tra cuối cùng, Holden viết thư xin lỗi thầy về những việc làm sai quấy của mình và “để cho thầy không cảm thấy nặng nề vì đã đánh rớt tôi”. Đối với một cậu học sinh mười sáu tuổi, biết lo lắng đến cảm xúc của một thầy giáo già đã là một hành vi đạo đức; đi thăm người thầy ấy bị bệnh, tất nhiên còn đạo đức hơn. Không riêng gì thầy giáo Spencer, nhiều người khác cũng nhận được sự giúp đỡ của Holden. Chẳng hạn, ai cũng ác cảm với Ackley vì khuôn mặt đầy mụn, hàm răng xấu xí, những cái móng tay ghét bẩn và hơi thở hôi rình của nó; đã thế, Ackley lại hay khiêu khích, móc méo anh; nhưng anh không ngoảnh mặt, không ruồng bỏ Ackley. Anh rủ Ackley đi xem chiếu phim vì biết nó không có nguời bạn nào. Với Ackley cũng như với nhiều người khác, nhân vật chính của Bắt trẻ đồng xanh đều thể hiện một sự quan tâm mà những người cùng lứa tuổi như anh chưa kịp biết tới. Holden hết sức đau lòng về sự vô cảm của đám học sinh trong lớp. Anh nhớ mãi một thằng bạn nhỏ con, ít nói. Vì không chịu rút lại lời chỉ trích một thằng tự phụ trong lớp, nó đã bị sáu đứa ở chung ký túc xá bất ngờ tấn công. Đêm ấy, mặc chiếc áo len cổ lọ mượn của Holden, nó ném mình qua cửa sổ ký túc xá. Holden mãi không hết dày vò mỗi khi nhớ lại hình ảnh thằng nhóc nằm chết trên lề đường, rồi nghĩ rằng những tên khiêu khích gây ra cái chết kia bị đuổi học chưa đủ, chúng xứng đáng bị trừng phạt nặng hơn.
Sự đồng thuận trong gia đình là một giá trị luân lý được Kinh Thánh Tân Ước và cả những kẻ chỉ trích Bắt trẻ đồng xanh ủng hộ. Ít có một cậu thiếu niên nào có thể bày tỏ tình yêu thương và trân trọng đối với gia đình như Holden Caulfield. Anh ngưỡng mộ tài biện hộ của cha anh - một luật sư, khiếu thẩm mỹ của mẹ anh, và sự tinh thông trong nghề biên kịch của người anh. Đặc biệt anh rất yêu thương Phoebe, cô em gái mười tuổi của anh. Anh nói: “Bạn chưa từng thấy đứa bé nào dễ thương và thông minh như Phoebe đâu. Bạn nói chuyện gì Phoebe cũng hiểu ngay lập tức… Bạn có thể đưa Phoebe đi chơi bất cứ chỗ nào…” Nhưng bi kịch giáng xuống gia đình Caulfield khi Allie, đứa em trai kém Caulfield hai tuổi, chết vì bệnh bạch cầu. “Bạn sẽ phải thích Allie, nếu bạn gặp nó… Nó là đứa thông minh nhất, tử tế nhất trong nhà.” Hôm Allie chết, Holden đi xuống nhà để xe và đập vỡ hết các cửa kính bằng hai bàn tay trần của mình.
Nhân vật chính trong Bắt trẻ đồng xanh không nổi loạn chống lại những giá trị gia đình. Dù anh có lang thang mấy ngày ở New York thì cũng chỉ vì muốn tránh cho gia đình khỏi những tổn thương do việc anh bị đuổi học gây ra. Cuối cùng, chính với lòng yêu thương bé Phoebe, và ngược lại, với niềm yêu quý mà bé Phoebe dành cho anh, cuộc chạy trốn của anh đã được “thắng” lại, đồng thời sự tự trọng trong anh được khôi phục.
Holden là một chàng trai trong trắng. Anh nói thẳng với chúng ta điều đó. Dù anh có tất cả những ý nghĩ của một người lớn, và dù “có nhiều cơ hội”, anh vẫn tự đặt cho mình một giới hạn. Như anh thú nhận: “Tôi nghĩ trong đầu, có lẽ tôi là kẻ cuồng dục ghê gớm nhất mà bạn từng biết. Thỉnh thoảng tôi vẫn có thể nghĩ đến những chuyện rất bậy bạ nhưng tôi sẽ không thiết tha làm điều ấy nếu cơ hội xuất hiện. Tuy nhiên, điều quan trọng là tôi không thích những ý nghĩ đó. Nếu bạn phân tích nó, nó sẽ bốc mùi lên… Tình dục là cái gì thực sự khó hiểu đối vói tôi…”.
Anh kể, khi một cô bạn gái bảo anh ngừng lại, thì anh ngừng lại ngay. Anh không bao giờ muốn xâm phạm hay làm tổn thương cô ta.
Holden lang thang khắp New York và sợ phải trở về nhà báo tin cho mọi người biết anh bị đuổi học. Anh thuê một phòng khách sạn. Một tên ma cô gặp anh ở thang máy, gạ anh chơi gái. Sau một thoáng ngần ngại anh chợt nghĩ có lẽ đây sẽ là một kinh nghiệm tốt cho đời sống vợ chồng sau này. Anh bước vào phòng, đánh răng, thay quần. Khi cô gái điếm gõ cửa, anh vấp phải cái vali và ngã nhào. Cô ta không lớn hơn anh bao nhiêu - người gầy nhom, giọng nói rin rít. Cô ta cởi váy; anh cầm lấy, treo vào trong tủ nhỏ để khỏi nhăn. Anh tìm cách trò chuyện thân mật với cô ta. Đến khi cô gái xáp lại gần anh, bỗng nhiên anh hoảng sợ. Anh nói dối với cô gái là anh vừa mới mổ xong, rồi vừa đưa cho cô gái năm đô la vừa luôn miệng xin lỗi. Rõ ràng, Holden không sẵn sàng đánh mất sự trong trắng của mình và chắc chắc là không để điều đó xảy ra với một cô gái điếm. Cảnh tượng tội nghiệp kể trên cho thấy Holden hoàn toàn không phải là một người trưởng thành có ý thức mạnh mẽ về các giá trị.
Tương tự như Jesus đã nổi giận về hành vi của những kẻ giáo điều, những nhà đạo đức tự phụ, nhân vật chính trong Bắt trẻ đồng xanh đã ghét cay ghét đắng những kẻ không nhất quán trong hành xử - giữa bàn dân thiên hạ một kiểu, và riêng tư một kiểu khác. Anh cho biết vì trông thấy thói đạo đức giả của ông hiệu trưởng mà anh có ý định bỏ học. Anh lên tiếng chỉ trích một mẩu quảng cáo có hình chụp một học sinh cưỡi một con ngựa phóng qua một hàng rào chắn, dưới là dòng chữ “những chàng trai thông minh, tuyệt vời” do trường đào tạo ra. Theo chỗ Holden biết, nhà trường thậm chí không có lấy một con ngựa, và học sinh của trường thì hoàn toàn không thông minh, tuyệt vời chút nào hết. Anh biết rõ mười mươi nhà trường thường cho bọn học sinh nội trú ăn món bíp tết vào tối thứ bảy, để khi phụ huynh đến thăm con vào sáng chủ nhật hôm sau, họ sẽ nghĩ rằng con em mình luôn được ăn ngon như thế.
Sự giả trá tôn giáo càng làm Holden thất vọng hơn nữa. Anh tự coi mình là kẻ vô thần, nhưng anh thích Jesus. Tuy nhiên các đồ đệ của Jesus là một chuyện khác; họ chỉ đàng hoàng tử tế sau khi Jesus chết, còn khi ngài đang sống thì họ chả giúp được gì cho ngài. Sự trung thành là một giá trị lớn đối với Holden: những khó khăn nan giản của riêng anh bắt nguồn từ chỗ tự anh nhận thấy rằng anh đã làm gia đình thất vọng và vì thế anh không đáng được hưởng sự yêu mến của họ.
Trong những ngày lang thang ở New York, anh mời một người bạn gái cũ đi xem văn nghệ đêm Giáng sinh. Ai cũng tưởng là một chương trình có chủ đề tôn giáo, nhưng Holden không hề thấy chút gì thiêng liêng hoặc diệu kỳ để làm sáng danh Chúa - với cảnh tượng một đám diễn viên vác thánh giá đi ngang qua sân khấu. Anh nghĩ tôn giáo phải giản dị chứ không phải phô trương hình thức và trục lợi như thế. Anh nghĩ, “nếu Jesus mà thấy được những bộ trang phục màu mè ấy, chắc ngài sẽ nôn mửa ra mất”.
Trái ngược với thứ tôn giáo kinh doanh - trình diễn nói trên, Holden nhận được một hình ảnh tôn giáo thực chất hơn qua hai nữ tu anh gặp tại ga xe lửa. Mang những cái vali rẻ tiền, hai người đang trên đường đến miền nam Chicago để dạy học. Anh đóng cho họ 10 đô la tiền quyên góp. Và khi anh nhận ra họ không hỏi anh có phải là tín đồ thiên chúa giáo không, thì anh ước gì có thêm tiền để đưa vào quỹ quyên góp của họ. Theo Holden, sự khiêm nhường và hiền từ của hai nữ tu là biểu tượng thu nhỏ cho những gì tôn giáo cần phải đạt tới.
Đức Jesus khẳnh định rằng chúng ta phải trở thành con trẻ trước khi bước vào Nước Chúa; thì đối vơi Holden, sự trong trắng hồn nhiên của bọn nhóc con cũng có sức lôi cuốn đặc biệt. Anh thường xuyên bộc lộ niềm yêu mến với đứa em gái nhỏ. Anh cảm thông với cậu bé gặp trong rạp hát khi mẹ cậu không đưa cậu vào phòng vệ sinh. Tại bảo tàng viện, anh chỉ cho hai cậu nhóc tì cách nhận biết những xác ướp. Và sau cùng, anh dõi mắt trông theo một gia đình nghèo đang trên đường về nhà sau khi dự lễ ở nhà thờ. Cậu bé người nhỏ thó vừa đi vừa hát vang một bài dân ca Scotland, “Nào, hãy băng qua cánh đồng lúa mạch đen…”. Holden nói, “Cậu bé có giọng hát thanh thanh dễ thương ghê. Cậu chỉ hát bâng quơ thôi, nhưng tự nhiên tôi cảm thấy lòng lâng vui sướng, quên hết muộn phiền”.
Sau đó Holden nói cho Phoebe biết điều anh mong muốn hơn hết thảy mọi sự trên đời là “được làm một người canh giữ lũ trẻ trên cánh đồng lúa mạch”. Anh tưởng tượng thấy một cánh đồng mênh mông với hàng ngàn đứa trẻ con chơi đùa, xung quanh không có một mống người lớn nào, ngoại trừ anh. Anh đứng ở rìa vách đá dựng đứng để canh giữ những đứa trẻ mải mê nô đùa, không để chúng rơi xuống vực. “Anh biết, Phoebe ạ, đó là mơ tưởng điên khùng, ngu xuẩn, nhưng thực sự anh muốn thế”.
Ở đoạn cuối của cuốn sách, Holden đi đến trường học của Phoebe và tìm cách gởi cho cô một mẩu giấy nhắn tin. Tại đây anh vô tình đọc thấy trên tường hàng chữ ngoằn ngoèo: “Đ.m. mày!” Anh nổi điên lên. Anh nghĩ đến Phoebe và những đứa trẻ khác; chắc chúng sẽ tự hỏi mấy chữ đó có nghĩa gì. Anh muốn giết chết ngay kẻ nào đã viết mấy chữ tục tĩu này. Anh muốn đập đầu vào những bậc thềm đá. Cuối cùng, anh lấy tay xóa chúng, sợ có ai đó nghĩ rằng chính anh đã viết ra. Chi tiết này làm sáng tỏ ước muốn thực sự của Holden là bảo vệ những đứa trẻ thơ ngây khỏi những lời giải thích lệch lạc về giới tính qua miệng của một vài đứa trẻ hư hỏng.
Đôi khi nhức nhối, đôi khi kỳ quặc, cuốn tiểu thuyết mô tả cuộc tìm kiếm sự tự tín và những giá trị khác của cậu thiếu niên thấy mình lạc lõng trong nhà trường - anh đã cố ý dùng những lời lẽ tiêu biểu cho một chàng trai yếu đuối, bất toàn muốn tỏ ra mình là người lớn. Anh phiêu lưu vào thế giới tình dục, để rồi tháo chạy khi phát hiện ra mình đi quá ranh giới đạo đức. Anh uống ruợu cho quên đi nỗi lo sợ làm tổn thương gia đình, để rồi rơi vào trầm uất. Không có gì vẽ vời ở đây. Cũng không có gì có thể dụ dỗ những người cùng lứa tuổi bỏ nhà ra đi và có những hành vi, cử chỉ giống như Holden.
Trái với những lời kết tội, Bắt trẻ đồng xanh đích thực là một cuốn sách đạo đức. Dù bạn lấy những lời dạy của Jesus, văn kiện của chế độ dân chủ, lý thuyết của Kohlberg, hay bất cứ một nguồn luận cứ nào khác để làm nguồn sáng đạo đức soi rọi, thì Holden vẫn nổi lên như là một con người bối rối mà đức hạnh. Anh kết bạn với những người không có bạn. Anh tôn trọng những kẻ tầm thường, thủy chung, tốt bụng. Anh bày tỏ lòng yêu thương thiết tha đối với gia đình. Anh khinh bỉ thói đạo đức giả. Anh đánh giá cao tình dục như một biểu lộ sự quan tâm đến người khác phái đồng thời không muốn biết tới sự bẩn thỉu của nó. Và sau hết, anh muốn là một thành viên có trách nhiệm của xã hội, hướng dẫn và bảo vệ những người nhỏ tuổi hơn anh.
Người ta còn có thể mong muốn những giá trị đạo đức nào lớn hơn thế từ một cuốn tiểu thuyết?
Trích Evan
3. Momo
"Hãy đến và gặp Momo"
Đó là câu cửa miệng của dân cư trong cuốn tiểu thuyết “Momo” của nhà văn Đức Michael Ende - cuốn tiểu thuyết được coi là truyện cổ tích dành cho trẻ em và người lớn.
Momo ra mắt tại nước Đức vào năm 1973, là tiểu thuyết đầu tiên đánh dấu tư tưởng nghệ thuật xuyên suốt của Michel Ende: “Sự phá bỏ những thành kiến trong cái nhìn cuộc sống”.
Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là cô bé lang thang có tên Momo. Momo không cha không mẹ, không cửa không nhà đã chọn một góc nhà hát đổ nát tại một thị trấn nhỏ thuộc nước Ý - nơi những người dân nghèo cùng nhau sống yêu thương làm nơi trú ngụ.
Ngày qua ngày, cô bé sống nhờ vào sự đùm bọc của những tấm lòng nhân hậu trong vùng, và cô bé cũng đem lại niềm vui và sự bình yên cho vùng ngoại ô hẻo lánh ấy bằng khả năng kỳ diệu của mình.
Momo có thể lắng nghe những suy nghĩ thầm kín, những băn khoăn ẩn giấu trong lòng mọi người, vì vậy em là nơi người lớn tìm đến để giải tỏa những mối bất hòa, những điều khó nói và trẻ con tìm đến để được phiêu lưu trong những chuyến đi tưởng tượng chỉ mình Momo nghĩ ra. Chỉ cần nhìn vào mắt Momo, sự bình yên sẽ vĩnh viễn ngự trị, vì vậy, câu cửa miệng của dân cư trong vùng là "Hãy đến và gặp Momo"...
Tên đầy đủ của tác phẩm Momo là Momo hay Câu chuyện kỳ lạ về những kẻ ăn cắp thời gian và một cô bé giành lại được cho con người thời gian đã mất được xuất bản lần đầu vào năm 1973 tại Đức. Những tên gọi khác của Momo là Những quý ông màu xám hay Bọn người mặc đồ xám.
Là tác phẩm nổi tiếng thứ hai của Ende sau Chuyện dài bất tận, Momo đã đem về cho tác giả vô số giải thưởng văn học thanh thiếu niên của Đức và Châu Âu, được dịch ra 40 thứ tiếng với tổng số ấn bản lên tới bảy triệu. Michael Ende coi Momo là một món quà dành tặng cho đất nước và con người Italy và là bản tuyên ngôn về tình yêu thương.
Momo đã được dựng thành một bộ phim do Đức và Ý liên kết sản xuất năm 1986, trong đó Michael Ende đóng một vai nhỏ: người dẫn chuyện. Tác phẩm cũng được dựng thành nhiều chương trình trên radio, được phóng tác thành truyện tranh năm 2001, được chuyển thể thành nhiều vở diễn sân khấu trong đó có vở Opera do chính Ende viết.
4. Chuyện dài bất tận
Chuyện dài bất tận - Giá trị của giấc mơ và thực tại
Một cuốn sách kỳ lạ đang chờ bạn mở ra với một cú nhảy đột ngột vào huyền diệu. Đó là điều mà thằng bé mập ú, chân vòng kiềng, tính tình chậm chạp, đau khổ vì bị cả người lớn và bạn bè cùng lứa trêu chọc, đùa giỡn đã quyết định phải làm.
Một cuốn sách kỳ lạ đang chờ bạn mở ra với một cú nhảy đột ngột vào huyền diệu. Đó là điều mà thằng bé mập ú, chân vòng kiềng, tính tình chậm chạp, đau khổ vì bị cả người lớn và bạn bè cùng lứa trêu chọc, đùa giỡn đã quyết định phải làm. Có điều, cuốn sách bọc bìa lụa màu đồng, chữ in hai màu khác nhau, chữ cái bắt đầu một chương trình bày hình con thú sinh động, bắt đầu chương 1 là chữ A, kết thúc chương hai mươi sáu với chữ Z - lại do nó ăn cắp từ một hiệu sách.
Nhưng Bastian Balthasar Bux không phải là thằng bé xấu nết, nếu bạn biết nó chẳng bao giờ được hưởng sự yên ổn như mọi người.
Bastian luôn là cái đích để bọn bạn xô đẩy, nhạo báng. Đã có lần nó bị tụi bạn học quẳng vào trong một thùng rác rồi đậy nắp lại khiến nó phải kêu la hai giờ đồng hồ mới có người đến cứu. Ngay cả thầy cô cũng chẳng từ cơ hội để chế giễu nết chậm chạp của nó.
Bastian co vòi lại trước mọi người. Nó học kém, chơi thể thao kém, trí nhớ kém... Chẳng ai quan tâm tới nó, kể cả gia đình. Mẹ nó mất sớm, bố Bastian buồn bã vùi đầu vào nỗi sầu muộn chẳng hơi đâu ngó ngàng đến cậu con trai.
Đó là lý do khiến thằng Bastian quyết định làm cái việc tày trời là ăn trộm cuốn sách quý. Nó đâu biết rằng một ngày trốn nhà, trốn trường, giấu mình trong nhà kho chứa đồ để đọc hơn 500 trang sách đã thực sự thay đổi đời nó. Bởi cuốn "Chuyện dài bất tận" ẩn chứa một điều bí mật: một vài người đặc biệt đọc nó sẽ bị hút vào câu chuyện và trở thành nhân vật chính.
Với cái tên được Bastian thốt lên "Nguyệt Nhi", nó đã chính thức bước vào thế giới của "Chuyện dài bất tận" và thực hiện cuộc phiêu lưu bằng tất cả trí tưởng tượng được dịp phát huy. Hoá ra, căn bệnh của Nữ Thiếu hoàng khiến 499 thầy lang giỏi nhất Vương quốc Tưởng tượng bó tay là thiếu một cái tên. Gì chứ, óc tưởng tượng của thằng bé Bastian này oách ra trò. Chính việc đặt tên cho Nữ Thiếu hoàng đã biến nó trở thành một người hùng của Vương quốc Tưởng tượng.
Mọi thứ bỗng chốc trở nên như mong mỏi bấy lâu của nó. Bastian trút bỏ vỏ ngoài xấu xí, trở thành một chàng thanh niên tuấn tú, khoẻ mạnh. Nó trở thành chủ nhân Cánh rừng Đêm Perelin, dám đương đầu với con sư tử dũng mãnh Graógramán ở sa mạc Muôn màu Goab, chứng kiến Cái chết sặc sỡ... Nhưng càng say sưa trong thế giới do nó nghĩ ra, sức tưởng tượng của Bastian mai một dần, và nghiêm trọng hơn nó đang đánh mất dần quá khứ, dần quên hết thế giới thực của mình. Nó đã được cậu bé Atréju Da xanh cảnh báo song Bastian cứ khăng khăng cho rằng mọi người đang ghen tị với quyền lợi của nó khi được Nữ Thiếu hoàng trao bùa AURYN có sức mạnh huyền bí.
Điều Bastian không thể ngờ tới là đường đi trong Vương quốc Tưởng tượng chỉ tìm được nhờ ước mơ, nếu không nó cứ sa vào những con đường luẩn quẩn. Càng muốn thoát ra, nó mới ngạc nhiên khi thấy mình thực sự không mong muốn thay đổi. Bastian dần đánh mất ký ức, thậm chí cái tên của mình cũng không nhớ nổi, mà nó không nhận thức điều đó là nguy hiểm. May mà có Atréju dũng cảm và con Phúc Long biết bay lượn luôn ở bên nó như những người bạn trung thành nhất. Và nhờ phu nhân Aiuóla tự đơm quả ngọt nuông chiều nó trong Ngôi-nhà-đổi-dạng suốt một mùa hè, Bastian mới tìm ra ước muốn cuối cùng là có thể yêu thương được.
Hành trình trở về thế giới hiện thực cũng đầy gian truân. Cuối cùng, với tình bạn của cậu bé Da xanh, Bastian đã tới được bể nước trường sinh và được trở lại là chính mình. Giờ đây, nó chỉ muốn lại được là nó khi xưa, đó chính là điều tuyệt diệu nhất. Vì Bastian hiểu được rằng: trên thế giới có hàng nghìn, hàng vạn niềm vui, song về cơ bản tất cả chỉ là một, đó là vui vì có thể thương yêu.
Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của thằng bé Bastian thực sự thức tỉnh tình thương yêu trong mỗi chúng ta bằng cách đặt vấn đề ví von hóm hỉnh, đặc sắc, ngôn ngữ giản dị, cổ xưa. Câu chuyện nằm trong câu chuyện khiến thế giới trong "Chuyện dài bất tận" trở nên thênh thang. Những nhân vật: Thần lùn giữ nhà, gã Khổng lồ thuộc chủng loại ăn đá, mụ Nhiều Ygramul - kẻ khủng khiếp nhất trong những kẻ đáng sợ, Phúc Long, mỏ Hình, ông lão trên núi Di sơn huyền bí... thách thức chính sự tưởng tượng của độc giả.
Nếu bạn thực sự là một người có nhiều ước mơ, bạn lại sở hữu một cái tên có 3 chữ cái đầu y hệt nhau, hãy đừng bỏ qua cơ hội được thâm nhập vào thế giới trong cuốn sách này và xin chớ quên, hiện tại cũng là một thế giới đẹp đẽ và đáng sống biết bao.
Hoà Bình
5. Nhóc Nicolas những chuyện chưa kể
Tập 1
Tập 2
Sau quá nhiều những cuốn sách “nặng” (đúng nghĩa đen và nghĩa bóng), người ta bỗng dưng thèm một cái gì đó nhẹ nhàng, dễ thương, hóm hỉnh. Và lúc đó, người ta bắt gặp Nhóc Nicolas.
Với 48 mẩu chuyện, bạn sẽ được nghe nhóc Nicolas kể về gia đình, hàng xóm, bạn bè, trường lớp với cái nhìn dưới lăng kính láu lỉnh nhưng cực kì hồn nhiên đậm chất “nhóc”.
Với Nicolas, người lớn quả là một thế giới cực kì mâu thuẫn. Những điều mâu thuẫn của người lớn phơi bày dưới con mắt của trẻ con rõ ràng, minh bạch một cách ngộ nghĩnh. Nó như bài đại số mà Nicolas không thể giải được, bèn quẳng đó bỏ đi chơi, thế thôi.
Ngoài mối quan hệ với những người lớn đầy mâu thuẫn, Nicolas còn có một thế giới riêng đầy thú vị. Nicolas là một thằng nhóc giàu trí tưởng tượng, nên trong lúc khóc lóc, cậu nhóc thường kể lể lý sự để biện chứng cho đòi hỏi của mình một cách rất ngô nghê. Những trường đoạn khóc lóc kể lể ấy lặp đi lặp lại trong mỗi mẩu chuyện mỗi khi Nicolas cần xin xỏ một điều gì đó, tạo nên một nét tính cách hài hước, đặc trưng và … rất Nicolas.
Và còn nữa một thế giới về những đứa bạn của Nicolas đầy màu sắc: Agnan học giỏi và luôn là cục cưng của cô giáo, Alceste mập ú suốt ngày nhai tóp tép một thứ gì đó, Geoffroy nhà giàu suốt ngày chơi trò hóa trang thành nhân vật mình yêu thích, Eudes hùng hổ lúc nào cũng chỉ muốn tống cho người khác một quả vào mũi…
Thật ra thì Nhóc Nicolas là ai? Đó là một thằng nhóc như mọi thằng nhóc bình thường khác, chỉ khác hơn là những câu chuyện hài hước về Nicolas được kể lại bởi ngòi bút độc đáo của Goscinny - cũng là “bố đẻ” của Lucky Luke và những hình ảnh minh họa tuyệt vời của Sempé - một nhà hí họa rất nổi tiếng ở Pháp.
Đọc Nhóc Nicolas không đơn thuần chỉ để cười với những trò nghịch ngợm của cậu nhóc và bạn bè, mà còn để nhận ra tình gia đình, tình bạn bè, mối quan hệ giữa người và người ẩn dưới mỗi câu chuyện tưởng như bông đùa kia…
Vậy tại sao người ta say mê Nhóc Nicolas? Đơn giản, trong mỗi đứa trẻ tiềm ẩn một thế giới diệu kì; chỉ là vì người lớn không đủ thời gian và cũng không quan tâm để nhận ra điều đó mà thôi. Thế cho nên Goscinny và Sempé sẽ kể cho chúng ta nghe!
Bookmarks