>
Trang 1/3 1 2 3 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 27

Ðề tài: [khác] Cuộc Thi Viết “mặt Trời Và Hướng Dương”

  1. #1
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts

    [khác] Cuộc Thi Viết “mặt Trời Và Hướng Dương”

    1. Giới thiệu:

    Có một loài hoa luôn mọc hướng về phía mặt trời, ấy vậy nó được mang tên “hướng dương”. Hướng dương mang màu vàng rực rỡ như ánh nắng, vươn cao về phía Đông nơi mặt trời mọc. Đây là nơi để bạn chia sẻ và bày tỏ những tình cảm và suy nghĩ về mặt trời của riêng bạn – người mà bạn luôn hướng tới, một người đã chất đầy trong trái tim bạn những rung động và xúc cảm sâu sắc.
    Hãy viết về người có ảnh hưởng nhất đối với bản thân bạn!




    2. Thể lệ và thời gian:

    - Thời gian tham dự cuộc thi kéo dài từ 25/9 cho tới hết ngày 31/12.

    - Mỗi người tham dự có thể gửi nhiều bài dự thi, không hạn chế số lượng bài, nhưng mỗi bài chỉ viết về một người.

    - Bài dự thi có thể viết dưới tất cả các thể loại: truyện ngắn, thơ, tùy bút… Nếu là dạng văn xuôi thì bài viết tối thiểu là 500 từ và tối đa… là tùy bạn ^^.

    - Bài viết tất nhiên phải là của bạn, nếu ăn cắp thì hậu quả sẽ khôn lường ^^ (cái này không phải nói nhiều nữa nhỉ).

    - Đề nghị khi trình bày bài dự thi: để cho dễ đọc thì các bạn đừng để màu chữ quá sáng, nhớ cách dòng giữa các đoạn, không viết tắt, không dùng tiếng lóng, tiếng nước ngoài. Và nhớ cố gắng soát lại kỹ lỗi chính tả trước khi gửi bài ^^.

    3. Giải thưởng:

    - Có 2 giải thưởng:
    + Giải bài viết gây xúc động nhất (tối đa có thể có 2 bài viết đạt giải này)
    + Giải bài viết xuất sắc nhất (tức là hơi nghiêng về mặt “kỹ thuật” và văn phong)

    - Giải bài viết gây xúc động nhất là do tất cả độc giả bình chọn, và sẽ chọn 2 bài dự thi có số phiếu bầu cao nhất.

    - Giải bài viết xuất sắc nhất là do BGK bình chọn.

    - Nếu đoạt giải bạn sẽ được set title theo giải mà bạn giành được. Cộng thêm một phần quà tặng (cầm được, sờ được ^^) từ ban tổ chức (nhỏ thôi nhưng mà tình cảm là chính ). Và sự quan tâm đặc biệt của kishi – phải “chăn” ngay nhân tài mới cho box Văn học ^^.

    Có vậy thôi, rất mong mọi người ủng hộ bằng cách tham gia nhiệt tình!!!
    Tất cả các bài dự thi đều được nhiệt liệt hoan nghênh và nhận được lời cảm ơn chân thành nhất ban tổ chức. Arigatou!!

    Bạn đừng lo ngại hay xấu hổ về khả năng viết văn hơi hạn chế của mình ^^”. Vì thực ra chúng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái hay của nó xuất phát từ tình cảm chân thành của bạn, hơn là chỉ những gì được thể hiện trên từ ngữ.
    Đôi khi việc nói một câu đơn giản với đứa bạn thân “Mày ơi cảm ơn mày. Tao rất quý mày” trở nên khó khăn một cách kỳ quặc. Những lúc đó bạn chỉ cần mua một tấm thiệp hay chỉ đơn giản là một mảnh giấy và viết ra những gì bạn muốn nói. Dễ dàng hơn rất nhiều, tôi nói thật đấy!
    Vậy đừng ngại ngùng gì hết nhé!


    TẤT CẢ CÁC BÀI DỰ THI GỬI Ở TOPIC NÀY. CÁC BÌNH LUẬN XUNG QUANH CÁC BÀI DỰ THI THÌ SẼ LẬP MỘT TOPIC KHÁC, KO BÌNH LUẬN Ở TRONG TOPIC NÀY. THANKS!
    thay đổi nội dung bởi: Cốm, 27-12-2007 lúc 06:13 PM
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  2. #2
    Retired Mod
    fantasy's Avatar


    Thành Viên Thứ: 240
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 2,016
    Thanks
    403
    Thanked 1,494 Times in 655 Posts
    MÃ SỐ: 01

    Tớ mở hàng nhé .

    Chín tháng cưu mang, ba năm bồng ẵm và cả 1/3 đời người là khoảng thời gian tôi sống trong tình thương, sự âu yếm, trìu mếm của người mẹ. Từ khi là một giọt máu nhỏ trong bụng mẹ là những ngày đầu tôi ở bên mẹ, cùng mẹ hít thở không khí trong lành, cùng mẹ ăn chung một bát cơm, cùng mẹ uống chung một ly nước, cùng mẹ cảm nhận tình thương của ba, và cả những lúc đớn đau khi một người phụ nữ mang thai… Có lẽ vì thế, mẹ là người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất đối với tôi.

    Với tôi mẹ là một từ gì đó rất thiêng liêng, rất cao cả, rất giàu tình thương,…là một từ gì đó mà tôi không sao diễn tả được bằng lời. Mẹ là người đã cho tôi thấy ánh mặt trời tươi sáng của ngày hôm nay với những niềm vui đang chờ tôi phía trước. Mẹ đã mở lối cho tôi một con đường đến tương lai một cách hoàn chỉnh nhất. Nhờ có mẹ mà giờ tôi đã trở thành một tỉ phú… bởi tôi là nơ hội tụ những tinh hoa nhất của cả ba và mẹ mà không phải ai cũng có… Điều đó chứng tỏ nhờ có mẹ mà tôi có tất cả, có cả những gì mà người khác không có,tôi có một giá trị vô giá mà không ai có thể mua được ngoại trừ là mẹ tôi. Với tôi mẹ là một người vĩ đại như thế.

    Thế nhưng… từ khi lọt lòng mẹ…từ khi tôi biết nhận thức, từ khi tôi có thể làm chủ những suy nghĩ cũng như hành động của bản thân… Tôi đã chưa một lần nào nghe tiếng “ Mẹ yêu con gái nhiều lắm” và cũng như câu nói “ Con gái yêu mẹ nhiều lắm”…vâng một lần cũng không. Không …tôi chưa được một lần nghe câu nói ấy… Tôi thiết tha tôi được như những người bạn khác trong lớp. Tôi muốn được mẹ quan tâm, chăm sóc, được mẹ hỏi thăm về việc học cũng như tất cả mọi việc của tôi…, Nhưng chưa lần nào tôi có cảm giác nhận được sự quan tâm đó. Tôi đã từng suy nghĩ…mẹ chỉ là người cho tôi tiền để ăn sáng, để nấu cơm cho tôi ăn, để kiếm tiền cho tôi đi học. Tôi đã từng ước ao được một lần nằm trong vòng tay mẹ, kể cho mẹ nghe hôm nay tôi đã học được những gì… Nhưng tôi không thể.

    Tôi đã từng thấy anh tôi nằm ôm mẹ, kể chuyện cho mẹ nghe …còn tôi thì chưa một lần nào…Nhiều khi tôi tự hỏi tại sao anh tôi là con trai mà có thể ôm mẹ một cách triều mến thế trong khi tôi là con gái mà sao tôi không thể hiện được tình cảm của mình…Mỗi lần nói chuyện với mẹ là thêm một lần cả tôi và mẹ cùng khóc vì những bất đồng quan điểm. Hình như có một lực kéo nào đó đã kéo tôi ra xa mẹ…khác hẳn với những gì tôi nghĩ về một tình mẫu tử thiêng liêng. Nhiều khi tôi có cảm giác…mẹ sinh tôi ra để tôi tự sinh tự diệt, tự quyết định mọi việc mà không cần sự đồng ý của mẹ. Tôi đã từng rất buồn vì không được bày tỏ tâm sự với mẹ... Nhưng rồi tôi tự nhủ có lẽ mẹ cho tôi học cách tự lập sớm, có lẽ vì tôi chững chạc nên mẹ không quan tâm nhiều, để tôi tự quyết định những hành động của tôi. Và có lẽ vì thế tôi cũng đã quen với cuộc sống không bị ràng buộc một gia đình phải có nề nếp .Thế rồi nhiều khi buồn… tôi là thây trống vắng tình thương của mẹ…tôi lại tìm cách nói chuyện với mẹ…và rồi …tôi và mẹ lại cùng khóc …khóc vì 2 mẹ con lại không hiểu ý nhau … Lúc đó nếu mẹ không nhằc lại cái chuyện ấy …có lẽ tôi cũng không nhớ tôi đã từng hỗn láo với mẹ như vậy. Tôi đã nói một câu nói rất sai lầm trong cuộc đời, một câu nói mà có lẽ từ ngay lúc đó mẹ đã tống cổ tôi ra khỏi nhà, một câu nói mà khi ai nghe cũng sẽ xua đuổi tôi như một con người sinh ra là người mà không phải là con người… Thật ra, khi mẹ nhắc đến sự việc đó, tôi chợt nhớ lại và …tôi nhớ khi đó suy nghĩ tôi vẫn còn nông cạn, lúc đó tôi như một đứa trẻ du côn ngoài đầu đường xó chợ. Đúng vậy, tôi thật sự đã từng là một con người đi đâu cũng bị người ta xua đuổi hơn là yêu mến…ngay cả mẹ tôi cảm thấy sự không hài lòng khi có đứa con như tôi. Nhưng tôi sự thật nói với lòng… Lúc đó tôi còn quá nhỏ, chưa đủ những suy nghĩ chính chắn nên mới thốt ra những lời rất khó nghe như thế, tôi thật sự làm mẹ đau lòng và có lẽ mẹ sẽ mãi không quên câu nói vô tâm đó của tôi. Tôi không hiểu sao mẹ lại khắc sâu câu nói ấy đó cho đến tận bây giờ khi câu nói ấy với tôi chỉ là một câu nói như gió thoảng qua. Tôi thật sự không biết giải thích sao cho mẹ hiều câu nói đó không phải là câu nói khi tôi đã biết suy nghĩ…nhưng có lẽ mẹ cũng không bao giờ quên câu nói đó đâu… Nói cho cùng thì giữa tôi và mẹ không có sự hòa hợp nào cả …một chút cũng có lẽ là không …

    Tôi chỉ cảm nhận được chăm sóc của mẹ một cách nhiệt tình là khi tôi bị bệnh nặng . Lần đó trong ngày mùng 2 tết tôi bị ngộ độc thực phẩm …nhưng không vào bệnh viện mà chỉ mua thuốc uống cho qua mà thôi… Tôi đói rồi lại ăn, ăn rồi lại ói …tối đến lại sốt… và khi đó mẹ ở bên tôi…lâu lâu tỉnh giấc xem còn đã bớt sốt chưa … Lúc đó tôi rất cảm động …tôi muốn ngày nào cũng được mẹ soa đầu, cũng được mẹ hỏi “ có sao không” dù chỉ là một câu nói trổng không có chủ ngữ…Kể cả những khi mẹ gọi tôi là “bé Lan” tôi cũng đã thật sự thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng … Bây giờ, khi tôi đã thật sự chính chắn khi bước gần tới tuổi vào đời …Những lời nói và hành động của tôi khiến mẹ hiểu tôi không còn là một đứa trẻ hư đốn như ngày nào…tôi tự nghĩ vậy và tôi cũng tin mẹ cũng nghĩ tôi như thế.

    Nếu lúc trước trong một ngày tôi không hề sử dụng một tiếng “mẹ” thì giờ, tôi mỗi ngày tôi đã có thể gọi ít nhất một tiếng “ MẸ” , nếu lúc trước tôi thường lầm lầm lì lì , chẳng nói chẳng rằng để một ngày trôi qua thì giờ đây, mỗi ngày tôi tìm cách nói với mẹ những gì mà tôi đã làm trong ngày hôm nay, nếu lúc trước tôi đã từng là một đứa trẻ hư thì giờ đây, tôi đã chính chắn và chững chạc hơn nhiều. Nếu lúc trước tôi là một người không hề quan tâm đến bất kì người khác thì giờ đây tôi đã biết quan tâm đến mọi người xung quanh…Nếu lúc trước tôi đã là mẹ đau lòng thì giờ đây tôi sẽ hành động để mẹ cảm thấy câu nói vô tình đó thật sự nó xuất phát khi tôi chưa biết suy nghĩ, tôi sẽ cho mẹ thấy mẹ có một đứa con đáng tự hào về nhân cách như tôi. Vì mẹ, vì câu nói vô tình ngày nào đã khiến mẹ buồn …tôi sẽ trở thành một người tốt, một người có ích, một người xứng đáng con của mẹ. Tôi đã từng mong mình sớm thành công để một ngày không xa sẽ giúp đỡ mẹ, sẽ không để mẹ đi bán rau bằng chiếc xe đạp cùn hơn cả xe tôi. Tôi đã từng hứa sẽ mua máy giặt để mẹ không còn phải còng lưng mỗi ngày để giặt đồ cho tôi , cho ba và cả em tôi. Tôi cũng đã từng hứa sẽ không để mẹ cực nhọc mỗi sáng dậy sớm ,ra chợ mua đồ bán rồi trưa về lại nấu cơm, làm việc nhà,…tôi đã từng hứa sẽ không để mẹ vất vả nữa…tôi đã từng hứa rất nhiều với bản thân về những điều ấy…Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa làm gì được cho mẹ …ngoài việc mỗi sáng xin tiền mẹ đi học…

    Mỗi ngày dù được ở gần mẹ nhưng tôi vẫn chưa bao giờ nói với mẹ “ Con yêu mẹ”, “ con xin lỗi mẹ”, thậm chí là câu “ con cám ơn mẹ”…Tôi chưa lần nào sử dụng câu nói ấy kể từ 17 năm qua…Tôi thật sự hi vọng một ngày nào đó sẽ không quá muộn, tôi có thể sự dụng những câu nói tương tự ấy một cách lưu loát để nói với mẹ, người đã làm tôi thay đổi hoàn toàn.
    Tôi hi vọng mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi trau dồi cho mình một nhân cách, một sự chính chắn, bản lĩnh để một ngày nào đó …với mẹ tôi là một đứa con thật sự đáng tự hào …

    ... Chỉ có nơi đây , trong bài viết này ,lần đầu tiên nói cất lên tiếng nói “Con xin lỗi mẹ” kể từ ngày tôi thấy ánh sáng đầu tiên. Tôi mong một ngày nào đó . với mẹ tôi là một đứa con hoàn chỉnh với vết sẹo ngày nào nay đã phai mờ … Con mong giờ này khi con đang viết bài cảm xúc này …thì trong mơ mẹ đang thấy được những gì con đang viết và sẽ hiểu con hơn …

    23H50 30/9/07
    thay đổi nội dung bởi: Cốm, 04-10-2007 lúc 02:58 PM
    Chữ ký của fantasy


  3. #3
    Ronin
    Dép Xỏ Ngón's Avatar


    Thành Viên Thứ: 579
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 458
    Thanks
    0
    Thanked 70 Times in 30 Posts
    MÃ SỐ: 02

    tới tui nà
    Mặt trời của trái tim tôi

    Tôi là 1 đứa con hoang,một đứa trẻ chưa hề biết mặt cha? một đứa trẻ xa mẹ từ lúc 4 tháng,một đứa trẻ sống nhờ vào ông bà ngoại , trong gia đình,tôi gần như là 1 vật thừa thải ,ông Ngoại giận Mẹ đã làm mất danh dự gia đình ,vì ko thể trách cứ mẹ nên mọi tội lỗi lại đổ lên tôi!Tôi dường như vô cảm với tất cả ,tôi sống trong cảnh cô đơn ,lẻ loi ,ko 1 ai hiểu tôi !Càng ngày tôi càng rút vào cái vỏ do tôi tự tạo !Và tôi cảm thấy mất lẻ sống cho đến khi gặp anh ...........

    Mặt trời của trái tim tôi là Anh ,1 người khá bình thường ,nhưng có lẻ sống rất tốt !Anh lớn hơn tôi 20 tuổi ,đối với tôi anh vừa la` người cha,người anh và cả người bạn !

    Từ rất lâu tôi đã xem anh như "ánh sáng của loài hoa hướng dương" ,anh đã đến ,mang lại mầm sống cho trái tim khô cằn nơi tôi !

    Một trái tim vô cảm !

    Trái tim ấy dường như chết khô kể từ khi nó có 1 vết thương hằn sâu,tưởng chừng như ko thể lành và sẽ mãi rĩ máu mỗi khi "trở trời " ,thế nhưng anh đã cảm hóa được nó ,ko bằng gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoa dịu,chỉ nhẹ nhàng yêu thương,nhẹ nhàng đắp lên nó bằng thứ tình cảm của Anh trai đối với đứa em gái nhỏ

    Dù chỉ biết anh qua internet nhưng trong lòng tôi đã hình thành 1 thứ tình cảm ruột thịt ,đã có lúc tôi mong dc ôm chằm lấy anh và khát khao cảm nhận được con người thực từ anh ! nhưng chúng tôi vẩn ở cách xa nhau lắm ,mỗi ngày chỉ được đọc những dòng tin nhắn qua điện thoại ,hoặc thấy nhau qua wc ......Thế mà tôi lại rất thương anh,thương còn hơn những người tiếp xúc với tôi mỗi ngày

    Anh hiền lắm,lúc nào anh cũng nói chuyện với tôi 1 cách nhẹ nhàng ,và tôi thích điều đó,anh sống rất có trách nhiệm .... tất cả những thứ đó ấy ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi!Anh tập cho tôi biết quan tâm đến người khác ,anh dẩn dắt tôi ra khỏi cánh cửa mà tôi đã tự khóa và nhốt mình hơn 10 năm qua,Tôi đã biết ý nghĩa của cuộc sống ,và tôi biết rằng "ngày mai của tôi đang dần dần sáng,tương lai của tôi đãcó thêm chút màu hồng "

    Tự hứa với lòng mình ,phải cố gắng thật tốt để ko phụ lòng tất cả mọi người và trong đó có cả anh ! "Dù có gặp phong ba bảo táp ,dù có gục ngã giữa mênh mông dòng đời cũng phải biết tự đứng lên , tự đi tiếp .........."Câu nói này của anh ,tôi mãi mãi ko thể nào quên
    và nhân đây, tôi cũng muốn gửi đến anh lời cảm ơn chân thành,lời cảm ơn chứa đựng đầy tình cảm của cô em gái nhỏ với anh trai,kèm theo lời nhắn tôi thường gửi cho anh vào mỗi buổi tối

    "ANh Hai ơi! em thương anh thứ nhì trên đời ,sau ngoại em !Em thương anh rất rất rất nhiều ! "
    Bài tham gia cuộc thi Mặt trời và hoa hướng dương
    thay đổi nội dung bởi: Cốm, 21-10-2007 lúc 03:51 PM
    Chữ ký của Dép Xỏ Ngón
    [loading...]..error...file not found!!

  4. #4
    || TRÙM ||
    KHA's Avatar


    Thành Viên Thứ: 1
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: Lào Cai
    Tổng số bài viết: 4,085
    Thanks
    1,146
    Thanked 7,053 Times in 1,457 Posts
    Đợi IV
    Anh vẽ lên tim em nguệch ngoạch
    Nét son phai xóa dấu đỏ mặt trời
    Vấn là bóng dáng em chờ đợi
    Tựa hướng dương tỏa nắng dịu dàng...

  5. #5
    Retired Mod
    Hayami S Chick's Avatar


    Thành Viên Thứ: 5792
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 473
    Thanks
    24
    Thanked 70 Times in 21 Posts
    MÃ SỐ 03

    Tôi sinh ra và lớn lên trong điều kiện khá tốt đẹp, và tôi may mắn hơn rất nhiều người. Tôi được sống trong bao la tình thương của bố mẹ ông bà nhưng thiếu tình cảm bạn bè. Tại sao thế? Có lẽ, do tính tình không ai chịu nổi của tôi chăng? Do tôi lạnh lùng, ích kỷ, tàn nhẫn chăng? Tôi không biết, chỉ biết là tôi cô độc từ ngày mẫu giáo. Có lẽ do lối giáo dục của gia đình tôi mà tôi khác nhiều so với những đứa trẻ khác. Và cũng có lẽ bởi thế mà tôi có khả năng mà tôi gọi nó là thích ứng còn người ta gọi nó là giả dối. Tôi giả dối đến cái mức mà chính bản thân tôi cũng không hiểu con người thật của tôi nữa. Nhưng rồi tôi biết cậu.

    Thật tình cờ mà tôi được nói chuyện với cậu, và vì cậu tôi nhận ra rằng, ít ra tôi còn có tình cảm. Tôi đã tưởng rằng sau sự việc cách đây 2 năm, cái thứ gọi là tình cảm đã không còn tồn tại trong tôi rồi. Thế mà khi cậu xuất hiện, trong tôi có cảm giác lạ lắm. Tôi rất vui mỗi lần thấy cậu onl, tôi rất mong 1 ngày nhanh nhanh kết thúc để onl và gặp cậu, nghe cậu nói chuyện. Và tôi mong cả những điêu tốt đẹp nhát cho cậu, từ trong sâu thẳm trái tim tôi. Có lẽ cậu không biết, cậu đã có 1 vị trí không ai thay thế được trong tôi, vị trí cảu người bạn đặc biệt nhất.

    Cậu từng hỏi tôi, tại sao tôi tốt với cậu thế. Câu trả lời của tôi, đơn giản vì tôi thật lòng quan tâm đến cậu, và tôi không muốn cậu buồn. Tôi có cảm giác cậu cũng như tôi trước kia, thật buồn bã và cô độc. Và bởi thế tôi không muốn cậu tiếp tục buồn thêm nữa, để rồi trái tim cậu sẽ chai sạn lại, để rồi khi ai đó hét vào mặt cậu “đồ máu lạnh” cậu vẫn thản nhiên mà cười được. Tôi không muốn cậu trở nên như thế, bởi cậu chẳng qua chỉ suy nghĩ nhiều, ích kỷ và nhiều lúc hơi điên 1 chút thôi.
    Cậu hỏi tôi sao tôi lại quý cậu, Hì, có lẽ tôi thấy cậu rất chân thật, rất dễ thương.

    Khi cậu giận tôi, cậu làm tôi lo lắm, tôi không hiểu sao cậu lại giận tôi. Rồi cả những lúc cậu bào không muốn tôi quan tâm đến người khác chỉ quan tâm đến cậu thôi, tôi đã thực sự vui mừng.

    Cậu biết không, kể từ ngày có cậu, cuộc sống đối với tôi tươi đẹp hơn, ban bè đều bảo trông có sức sống hơn và tôi cũng cảm thấy yêu đời hơn. Và cũng từ ngày có cậu, tôi học được cách lắng nghe và cảm thông với người khác. Cậu thay đổi tôi nhiều lắm.

    Nhưng rồi cậu lại bảo, cậu không muốn làm bạn với tôi nữa. Tôi hiểu, có lẽ cậu cảm thấy sự xuất hiện của tôi là dư thừa trong cuộc sống của cậu. Cậu bảo cậu không hiểu nổi tôi. Đó là đương nhiên vì chính tôi cũng không hiểu nổi tôi. Tôi đã lạc mất con người thật của mình lâu rồi, nhưng chẳng phải con người thật của tôi đang dần bộc lộ ra trước cậu hay sao. Cậu bảo tôi của cậu khác tôi của mọi người, đơn giản vì tôi của cậu là tôi thật, là bản chất con người tôi, còn tôi trên bất kỳ cái diễn đàn nào đó hay với bất kỳ ai đó là 1 mảnh “tôi” thật ghép với 9 mảnh giả dối. Cậu nên tự hào vì đối với cậu tôi là tôi thật 100%. .... Thế nhưng mà tôi không trách cậu, đó là điều cậu muốn, điêu cậu lựa chọn, và tôi chả có quyền gì bắt cậu làm cái này hay cái khác.
    Nhưng tôi buồn, và buồn ghê gớm, bởi tôi đã mất đi 1 người bạn đặc biệt, 1 người bạn mà tôi không rõ từ đâu tới, không rõ nguồn gốc lai lịch nhưng lại là một người tôi dành cho nhiều tình cảm nhất.

    Tôi hy vọng, cậu sẽ không bao giờ phải buồn bã bởi tuy chưa bao giờ thấy mặt cậu nhưng nụ cười của cậu luôn làm tôi cảm thấy ấm lòng. Nét mặt rạng rỡ của cậu tỏa sáng cuộc sống của tôi. Tôi hy vọng trên nét mặt rạng rỡ ấy luôn nở nụ cười. Dù tôi không còn là bạn cậu nhưng trong tim tôi luôn dành 1 phần cho cậu.

    Cảm ơn cậu vì đã cho tôi được làm bạn của cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, cảm ơn cậu đã khiến tôi, sau 2 năm, lại có thể thật sự khóc và mong muốn điều tốt đẹp nhất cho ai đó bằng cả trái tim tôi.
    Chúa phù hộ cậu!


    Bài viết thứ 200
    thay đổi nội dung bởi: Cốm, 11-10-2007 lúc 02:15 PM

  6. #6
    Retired Mod
    PéBự's Avatar


    Thành Viên Thứ: 323
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: An Giang
    Tổng số bài viết: 587
    Thanks
    58
    Thanked 46 Times in 18 Posts
    MÃ SỐ 04

    Hướng Dương không hướng về mặt trời !

    Người ta vẫn thường hay tự hỏi trên đời này có duyên phận hay không? Với tôi, và người ấy, thì chắc chắn là có. Mối duyên đó, nhẹ nhàng đi vào quãng đời học sinh của tôi và để lại trong tôi một khoảng lặng.
    Lúc đó là vào cuối năm lớp chín, tôi đang theo học tại một trung tâm để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Người đó học cùng lớp với tôi, khá nổi tiếng với khuôn mặt thiên thần và...bộ xương sườn. Hắn ốm, cao, bốn mắt, học khá,giọng nói cực dễ thương và có nhiều tài lẻ. Riêng mình, tôi có một kỷ niệm với hắn, một kỷ niệm nhỏ thôi nhưng bi giờ nghĩ lại có lẽ nó bắt đầu cho toàn bộ mối quan hệ dây mơ rễ má giữa tôi và hắn. Chả là hắn dẫn xe thế nào mà bàn đạp vướng vào chân tôi, đau điếng nhưng tôi vẫn mỉm cười khi hắn nói câu " xin lỗi " . Vậy thôi và chúng tôi lại trở về với con đường riêng của mỗi người.

    Rớt Nguyễn Thượng Hiền, chân ướt chân ráo, tôi bước vào cổng trường Nguyễn Du và một lần nữa gặp lại hắn trong lớp chuyên D. À, vậy ra hắn cũng thích môn xã hội giống tôi. Ngày ngày chạm mặt, muốn làm quen nhưng không biết nói sao. Tự dưng một chiều đẹp trời, hắn đến gần và ngập ngừng nói " Tụi mình làm quen nhau đi ! ". Ừ thì quen! Tôi và người đó đã thành bạn theo cái kiểu sến sến đáng yêu lạ lùng.

    Mãi gần tới giữa học kỳ, hắn mới " dụ khị " tôi tiếp xúc với Game. Chiều chiều, hắn đèo tôi đi bắn Gunbound, lang thang mãi gần sáu, bảy giờ mới về nhà. Mỗi ngày, tôi và ngưới ấy gần nhau thêm một chút đến độ ông thầy giám thị cũng phải nghi ngờ " Tụi bây phải bồ bịch không mà lúc nào cũng dính chùm vậy ? ". Một năm học trôi qua cũng là lúc những rung động đầu tiên trong con tim trăng tròn của tôi lên tiếng nhưng để giữ gìn một tình bạn rất đẹp này, tôi nghĩ vẫn cần một chút lặng im và một ngày nào đó người đó sẽ lên tiếng.

    Cái ngày đó tới sớm hơn tôi nghĩ nhưng linh tính mách bảo tôi rằng có đều gì đó rất xấu qua giọng nói đều đều của hắn trong điện thoại.
    Đúng, hắn nói hắn thích một người trong lớp, rất thích! Người đó có thể gọi là " Soulmate " với hắn! Nhưng... đó không phải là tôi !

    Có thể là ai được nhỉ khi trong lớp hắn thân nhất là tôi?

    Lúc đó khoảng mười giờ rưỡi đêm, trời mưa rất to. Không hẹn mà gặp, ông trời cũng đang buồn như tôi khi nghe những lời người đó nói. Hắn thích một thằng con trai ! Trời, tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với mình? Đây không phải là một chuyện tình tay ba như trên màn ảnh thường chiếu. Đây là một cuộc đầu tranh về lý trí và tình cảm từ bên trong những con người không thể theo đường lối của tự nhiên? Này bông hoa hướng dương mà tôi hằng tôn thờ, nay phải chăng người đã sụp đổ dưới chân tôi? Phải chăng người đang quay lưng lại với mặt trời và mỉm cười với bóng đêm vô tận?

    Người đó vẫn thường nói với tôi " Tớ thích hoa hướng dương vì nó luôn nhìn về phía mặt trời " nhưng chính người lại không phải là một bông hoa như thế. Những ngày dài rồi sẽ kết thúc. Những niềm vui rồi cũng sẽ tàn và nhường chỗ cho nỗi buồn. Hoa hướng dương hỡi, có biết khi tôi nhìn ngắm lòng tôi vẫn mang nặng một nỗi buồn năm xưa...?

    (Tất cả những điều trên đây là sự thật, không hề sao chép từ bất cứ tài liệu nào)
    Thx for reading!
    Tantickle
    11-10-2007
    thay đổi nội dung bởi: Cốm, 21-10-2007 lúc 03:53 PM
    Chữ ký của PéBự
    Chuyện kể rằng có một thằng bán muối, yêu một con bán chuối. Hai đứa dẫn nhau ra bờ suối rồi dìm nhau chết đuối... Thế là hết một câu chuyện củ chuối!

  7. #7
    talented writer 08


    Thành Viên Thứ: 5827
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 285
    Thanks
    4
    Thanked 35 Times in 14 Posts
    MÃ SỐ 05

    hix, bài thi của JILchan
    Hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời, nhưng, nó chỉ có thể quay theo mặt trời đến lúc cuống đủ cứng. Khi ấy… hoa hướng dương sẽ chẳng bao giờ vì mặt trờI mà hướng về nữa đâu.

    Tôi đã không thể giải thích vì sao lại viết về cậu. Cậu là mặt trời. Nhưng không phải là mặt trời của tôi. Cậu không phải mặt trời ấm áp. Chỉ có tôi đứng lặng lẽ giữa bóng tối và ánh sáng, ngắm nhìn sự lạnh lẽo trong vắt, tìm kiếm một chút cô đơn, những mảnh mưa thuỷ tinh nhỏ bé, mong manh dễ vỡ. Chỉ thế thôi, là quá đủ cho 1 chuyện vu vơ.

    Tôi có một tình yêu… không biết mọi chuyện đã bắt đầu như thế nào …tình yêu trong mưa của tôi… Mỗi khi mưa, nó lại hiện ra…âm thầm…

    Mưa mùa hè, hay vội vã, nhưng đau và rát buốt. Mùa thu, lặng lẽ hơn…nó làm cho tôi có cảm giác não nề, như là những giọt nước mắt k bao giờ ngừng rơi.Mùa đông và mùa xuân, ít mưa, nếu có thì đối với tôi cũng chỉ là những giọt sương, thô kệch, ẩm ướt và nặng nề.

    Tôi không quan tâm lắm tới thời tiết, tôi hờ hững với những cơn mưa,tôi hờ hững với cuộc đời và thế giới xung quanh tôi.

    Ngày mưa, tháng 10 hơi lạnh lẽo … Tôi lặng lẽ nhìn một người. Cậu không cao, gầy, lưng hơi cúi, da trắng, đeo kính cận màu đen đỏ, không hay cười một cách vô cớ. Mưa này giống như mưa ngâu vậy, kể cả cái chuyện bây giờ là tháng 10 đi chăng nữa. Những cái ô nhỏ đủ màu di chuyển hỗn độn giữa con đường, một cách vô nghĩa. Cậu đi qua tôi. Cậu đi không vội vã, nhưng nhanh hơn tôi. Chẳng phải vì cơn mưa, nó không đủ làm cậu ướt, cho dù cậu có đi một mình như thế…

    Sự cô độc nhỏ bé trốn sâu trong tôi… tất cả đều xảy ra thật chậm rãi, nhìn thấy một chút lạnh lẽo vô hình trong con người cậu. Có thể do tôi tưởng tượng quá mức, hoặc là do mưa khiến tôi nghĩ như vậy.

    Cậu cười, nói, nhiều hơn - như tôi nghĩ. Cũng không còn mưa. Chúng tôi không nói với nhau câu nào. Sự âm thầm vẫn thầm lặng trôi qua như thế. Cậu không phải là người đặc biệt.

    Tôi vẫn hay cảm thấy khó thở, vẫn quên cắt móng tay, và hay nắm tay chặt đến nỗi những vết móng tay cứ hằn lên da. Sáng nay, đột nhiên tôi cảm thấy khó thở rồi bám vào lan can cầu thang bật khóc.

    Trời nắng làm tôi cảm thấy uể oải. Tôi đi bộ, lết đi trên con đường đầy bụi bặm. Nặng quá…

    Tôi không về nhà, trời có vẻ sắp mưa. Hình như cậu đi cùng đường. Chúng tôi bẹp dúm ở những chỗ khác nhau của cái xe bus, nặng nề. Những kí ức gần giống nhau đan xen làm tôi chẳng thể nhớ rõ ràng bất cứ thứ gì. Mưa đan xen trên lối đi của tôi. Nó đập vỡ từng lỗ thủng đen xì trên cửa kính xe bus. Lâu lắm rồi mới mưa to thế này. Ừ thì tôi cũng khá là vui, chỉ một chút thôi. Đi thêm một đoạn thì tôi xuống xe. Không cần một tôi thì nó cũng đủ chật kín, và cậu đi về phía xa. Xa đến khi tôi không còn nhìn thấy. Lúc ấy tôi mớI biết là mình đã lặng yên đứng nhìn một lúc. Tạnh mưa, tôi bước đi chầm chậm, không khí sau cơn mưa thật dịu dàng. Đi qua cầu, những đám lá khô chất đầy bị gió thổi bay tứ tung. Tóc tôi bay loạn xạ. Mà chả quan trọng, tôi cũng chỉ đi mua một quyển sách. Lúc về trời đã tối, và mưa, việc này làm tôi hơi khó chịu. Xung quanh chỉ còn những ánh đèn xe đỏ vàng nhoè nhoẹt như một bức tranh nhúng nước, không nhìn thấy người, không nhìn thấy xe, chỉ là những đốm sáng di chuyển… về đến một nơi vô định.

    ...to be continued...
    thay đổi nội dung bởi: Cốm, 17-10-2007 lúc 10:26 AM
    Chữ ký của JILchan


  8. #8
    talented writer 08


    Thành Viên Thứ: 5827
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 285
    Thanks
    4
    Thanked 35 Times in 14 Posts
    Mùa đông. Cậu ăn mặc quái dị. Một cái áo len màu cam mỏng ngoài áo sơ mi trắng. Hay áo phông đen vẽ một hình thù kì quái màu đỏ ở phía trước. Thỉnh thoảng cậu mặc cả áo phông màu hồng. Cậu luôn làm cho vạt áo sơ mi thò ra ngoài. Tôi chỉ nhìn một chút, và đột nhiên thấy buồn cười.

    Những ngày này tôi vật vờ làm sao, cảm giác như một người mơ ngủ đi giữa thành phố, không biết khi nào mới tỉnh dậy. Có người tự dưng gửi cho 1 bài hát - gloomy Sunday, tôi nghe, và ngủ lúc nào không biết. Tôi mơ một giấc mơ, trong giấc mơ, tôi là một cái bóng, tôi đã đi khắp nơi, và chỉ thấy một màu đen, tôi hoảng sợ. Nếu như lúc này người ấy đến bên tôi, như là một làn khói, tôi sẽ đi theo người ấy, tôi sẽ bay giữa không gian, tôi sẽ tan biến. Nhưng lúc này, cái chết vô nghĩa quá - tôi không hiểu, chỉ cần người ấy đưa tôi đi mà thôi. Tôi chờ…

    Thỉnh thoảng, cậu lại ngồi ở một chỗ rất gần tôi, một chỗ mà tôi có thể nhìn thấy cậu. Tay cậu gầy, chỉ toàn là xương. Tôi bắt đầu muốn chạm vào, tôi muốn ôm cậu như một con mèo.

    ‘Em đã bỏ ta đi từ lâu rồi. Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, ta đều muốn khóc mà không thể nào khóc nổi. Ta nhớ em hay ngồi trước cửa sổ, 2 cái xương nổI lên rõ mồn một…lỗi là ở ta…’

    Những giấc mơ vô nghĩa của tôi thường xuất hiện một màu đen và đỏ, cậu lẩn trốn trong đó.

    Mùa hè đang đến thật sát. Những ngày này như không bao giờ kết thúc, tôi đi bộ trên con đường thật dài, vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ. Những cơn mưa đầu mùa đã bắt đầu. Tôi lặng lẽ đi qua cậu, có giữ một thứ vu vơ như thế trong lòng, tôi cũng thấy chả làm sao.

    Tháng 4 - và tự dưng vẫn còn gió mùa đông bắc - không, tôi cũng chả biết nên gọi nó là gì nữa. Rồi tối, mưa - rất to…đây là cơn mưa đầu mùa hè hay cuối mùa đông? Tôi không biết. Tôi không biết mùa xuân đã qua đi từ lúc nào. Tôi lăn ra ngủ.

    Đột nhiên nghe tiếng ve, gào lên như điên sau nhà…cũng chẳng kịp nghĩ ra là thời gian lại trôi nhanh đến thế Màu nắng trải dài khắp nơi, thứ ánh sáng ấy sao mà nhợt nhạt… nóng quá

    Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều như một ngôi sao sắp lụi tàn. Nó biến thành một cái lỗ đen khổng lồ, như một con quái vật, hút tất cả, tất cả mọi thứ vào trong lòng nhưng cũng không thể lấp đầy.

    Mưa rồi, tôi uể oải chạy ra cửa sổ, tự nhiên nhìn thấy một con mèo đang nằm ngủ trên mái hiên, nó lờ đờ mở mắt ra nhìn trời rồi lại cuộn vào ngủ tiếp. Trời thì vẫn cứ mưa, không hiểu vì sao tôi cứ đứng đấy mãi. Chợt nhớ đến người cũng hay cuộn tròn dưới những cơn mưa. Tôi vẫn cứ nghĩ là bằng một cách nào đó, lông con mèo sẽ không ướt.

    Lại mưa như điên. Tôi buồn cười với ý nghĩ hay Zeus lại định xoá bỏ loài người một lần nữa nhỉ. Mà thế thì càng tốt chứ sao.Cảm thấy thật mệt mỏi. Mấy ngày hôm nay chỉ sống bằng truyện và vẽ. Mắt cứ hoa cả lên, đứng dậy thì chỉ nhìn thấy một vệt xanh kéo dài. Cứ nhớ đến những chuyện đâu đâu, không xa lắm cũng chẳng gần lắm. Rồi nghĩ linh tinh, bao nhiêu chuyện phảI nghĩ. Không nghĩ gì nữa. Chỉ muốn ôm em thôi, nhớ em quá.

    Đọc honey and clover, khóc oà lên khi yuuta đạp xe đi…Dưới cơn mưa nửa đêm, càng lúc càng nặng hạt…nuốt cậu thanh niên bé nhỏ vào làn nước…

    Đây là âm thanh của cái gọi là trống rỗng. Tôi thấy sợ bản thân mình.

    Tôi ngồi quay lưng lại phía ánh sáng, vì đang nghĩ quá nhiều thứ mà không biết trong lòng đang nghĩ gì.

    Tôi vẫn luôn giả vờ vớI bản thân mình, không biết cậu có thế không…tôi biết mình đã hi vọng như thế. Chỉ điên cuồng mong có một cơn mưa

    Ngày tôi trở lại, trời mưa to, ngập đến gần đầu gối. Cậu không ở đây, tôi cầm ô nhưng vẫn ướt. Chợt nghĩ, có phải 1 ngày nào đó, cậu cũng đã đứng một mình dưới làn nước này?

    Tại sao lúc nào cũng đứng chỉ một mình? Tôi biết, thứ tôi muốn không phảI là cậu. Nếu có, cũng chỉ là hình bóng mờ nhạt của cậu trong làn nước. Một cái bóng mơ hồ như ảo ảnh, ảo ảnh thì đẹp nhưng rất dễ tan biến. Tôi muốn chạm vào, nhưng không thể nắm giữ.

    Mấy tháng liền không nhìn thấy cậu. Thật ra tôi có nhìn nhưng không thấy, không phải là cậu. Một tháng mười nữa, một cơn mưa nữa, cậu lại lặng lẽ và cô đơn dưới cơn mưa…Tôi muốn ôm từng giọt mưa, ôm sự cô đơn ấy thật chặt. Không biết từ lúc nào tôi có thói quen thích nhìn cậu, chỉ những lúc thế này thôi. Tôi vẫn luôn lặng lẽ đứng như thế, chưa bao giờ mong có một thứ gì hơn. Bởi vì chỉ cần một chút thôi, sẽ phá vỡ tất cả sự mong manh yếu đuối mà tôi cần, tất cả những gì mà tôi có.

    Như mọi khi, tôi vẫn đi như thế. Chúng tôi chưa bao giờ nói với nhau một điều gì. Không phải vì lý do nào cả, mà chỉ vì tôi cảm thấy không cần thiết. Chỉ có cơn mưa trở thành vô nghĩa hơn bao giờ hết.

    Ngày cuối cùng có thể gặp cậu. Tôi biết đó là ngày cuối cùng. Vì đó là một cơn mưa đầu hè. Tôi đã không nói gì và đi qua cậu. Dường như thế là quá đủ với tôi. Quá đủ cho 1 chuyện vu vơ. Ngoài đường mưa vẫn to. Cậu lại không cầm ô rồi.


    Sr mọi người vì cái này quá dài > phải chia làm 2 post. Tui cũng k hiểu sao lại viết cái thứ kỳ cục toooooo long này. Đây cũng k phải thật 100%, chỉ thấy thể hiện dc suy nghĩ của m` là dc òi`. Mong là k phạm quy
    Thank for reading
    Chữ ký của JILchan


  9. #9
    Hyakusho


    Thành Viên Thứ: 4556
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 60
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    kishi nè, lập cái topic bình đi, ngứa tay quá mà không có chỗ viết comments cho mọi người. Tớ định lập new topic để bình nhưng nghĩ kishi chưa lập chắc có lí do (hay là tại tớ lười nhỉ?). Đại loại là xin phép để lập cái topic bình văn nhé.
    http://japanest.com/forum/showthread.php?t=9803 MỌI NGƯỜI QUA ĐÂY NHÉ, TỚ ĐÃ LẬP TOPIC MỚI ĐỂ VÀO BÌNH LỰNG HOẶC NÊU CẢM NGHĨ RỒI, CHỨ CHÚNG TA NÊN TUÂN THEO LUẬT MÀ KISHI ĐÃ ĐỀ CẬP!
    thay đổi nội dung bởi: corto, 20-10-2007 lúc 11:36 PM
    Chữ ký của corto
    :loa_loa:LEAD- LOVE forever:hihi:
    23/12 :happy_birthday:

  10. #10
    Giải văn chương W-INDSVN06
    jewelry_flower's Avatar


    Thành Viên Thứ: 50
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 2,003
    Thanks
    60
    Thanked 668 Times in 179 Posts
    MÃ SỐ 06

    My Sunshine


    Người là mặt trời của tôi, người cho tôi sự sống, tựa như có mặt trời, hoa hướng dương mới mang tên ấy, chứ không phải bất kì một tên nào khác. Người ấy chưa bao giờ nói rằng người ấy yêu tôi nhiều như thế nào. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết người ấy coi tôi là mặt trời của người ấy, là người duy nhất, chỉ có một trên đời. Người ấy cũng biết tôi là loài hoa hướng dương luôn luôn hướng về người ấy.

    Từ nhỏ đến lớn, người ấy chưa bao giờ ôm tôi vào lòng, chưa bao giờ nói cho tôi biết người ấy đang nghĩ điều gì, nhưng trái tim người ấy luôn ôm trọn lấy tôi, vì người ấy là ánh mặt trời, và hoa hướng dương sống nhờ ngày ngày mặt trời không quên ôm lấy bông hoa to lớn rực rỡ bằng ánh nắng êm dịu, ấm áp của người.

    Người ấy vì tôi mà hi sinh quá nhiều. Người ấy đánh đổi cả cuộc sống của mình cho tôi. Người ấy rất đẹp, và đáng ra người ấy đã có một cuộc sống khác, tốt đẹp hơn chăng, hạnh phúc hơn chăng, nếu tôi không phải như thế này. Tôi đã từng nghĩ rằng, giá tôi là con trai, giá như tôi khỏe mạnh hơn, giá như tôi có thể giỏi giang quyết đoán hơn, người ấy đã không phải chịu khổ thế này. Người ấy đáng ra đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn vì có quá nhiều người sẵn sàng đem đến hạnh phúc cho người ấy. Nhưng người ấy không bao giờ ngừng hi sinh cuộc sống của người ấy. Người ấy đã, đang và luôn sẵn sàng hi đem đến hạnh phúc cho tôi.

    Tôi và người ấy không có quá nhiều kỉ niệm đặc biệt, nhưng hình ảnh của người tôi và người ấy luôn hiện hữu trong trái tim người còn lại, đó có là những kỉ niệm đẹp nhất hay không?

    Trước lúc đi xa, tôi mới đủ dũng khí chỉ để viết cho người ấy một bức thư và nói ra tất cả những gì tôi suy nghĩ. Nhưng cuối cùng bức thư, tôi có viết: "Con không hề hối hận vì mình là con gái, và chỉ là một con bé bình thường thỉnh thoảng hay ốm như thế này. Con tự hào rằng con là chính con, và là con gái của mẹ." Và còn một điều nữa tôi chưa bao giờ nói, không nói ra nhưng người ấy thấu hiểu điều này như ánh mặt trời êm dịu xuyên qua tán lá, ôm lấy hoa hướng dương đang hướng về nó: "Mẹ là mặt trời của con....."
    thay đổi nội dung bởi: Cốm, 21-10-2007 lúc 03:55 PM
    Chữ ký của jewelry_flower
    Love something is remember it forever

    JF ♥ w-inds.


Trang 1/3 1 2 3 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 261
    Bài mới gởi: 24-09-2014, 08:28 PM
  2. Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 27-07-2008, 04:11 PM
  3. Trả lời: 28
    Bài mới gởi: 09-02-2008, 03:53 PM
  4. Trả lời: 12
    Bài mới gởi: 06-02-2008, 09:59 AM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •